Khâm Đức Xuân về
Hoa tím Bằng Lăng khắp lối đi.
Gái trai náo nức tuổi xuân thì.
Phố núi thêm nhiều công trình mới.
Huyện nhà chờ đón điện ĐăK Mi.
Bao năm gian khổ tìm hạnh phúc.
Nay cũng qua rồi cảnh hàn vi.
Bài ca Khâm Đức còn vang mãi.
Thị xã vùng cao sớm khả thi.
Tháng 02-2011
Huỳnh Đức Trung
Ký ức tuổi xanh
Nắng sớm mai rực rỡ.
Dạo chơi khắp sân trường.
Đàn chim non hớn hở.
Ríu rít chào bình minh.
Trong từng ô cửa nhỏ.
Những khuôn mặt dịu hiền.
Đang đợi giờ vào lớp.
Cuộc sống thật bình yên.
Thời gian trôi nhanh quá.
Nhiều thế hệ trưởng thành.
Trường Khâm Đức vẫn mãi .
Là ký ức tuổi xanh.
Mai này!
Dẫu có đi về đâu.
Trên khắp các nẽo đường.
Để xây dựng quê hương.
Hoặc miền xa miên viễn.
Con không thể nào quên.
Những kỷ niệm nơi này.
Ghi lời dạy của thầy.
Nhớ bài giảng của cô.
Chứa bao điều âu yếm ngọt ngào.
Làm hành trang đi vào cuộc sống.
Với niềm tin, nghĩa tình sâu nặng.
Tuổi thơ con, trang vỡ đầu đời.
Tháng 4-2002
HĐT
( Trích trong tập thơ “ Nổi đau còn đó “ tặng con trai HĐV đã mất )
Kỷ niệm đầu đời
Nếu một ngày rời xa trường Khâm Đức.
Chẳng thể nào quên được mái trường yêu.
Nơi đây con học tập biết bao điều.
Để chuẩn bị hành trang vào cuộc sống.
Ghi nhớ mãi lời thầy cô căn dặn.
Đạo làm người phải trọng chữ nhân văn.
Đừng chạy theo những cám dỗ thấp hèn.
Mà đánh mất bản năng đầy sáng tạo.
Cứ tin tưởng vâng lời thầy cô giáo.
Quí cô thầy như trọng đạo mẹ cha.
Đời học sinh trường lớp cũng là nhà.
Sẽ nhận được muôn bài ca hạnh phúc,
Tiếng trống trường vang lên hồi thúc dục.
Tuổi thiếu niên đến lúc sắp qua rồi.
Nụ cười tươi nở mãi trên đôi môi.
Phước Sơn đó quê tôi đang chờ đón.
Tháng 4-2002
HĐT
( Trích trong tập thơ “ Nổi đau còn đó “ tặng con trai HĐV đã mất )