Mode:         
Chào mừng các bạn đến với cổng thông tin điện tử Huyện Phước Sơn!
Xuân về "Nghe em hát còn duyên" (Hoàng Chương)
Người đăng: Quản trị .Ngày đăng: 07/03/2011 .Lượt xem: 1992 lượt.

Bẵng đi một thời gian dài, không gặp em. Dẫu biết rằng trong cuộc mưu sinh, mỗi người đều phải bươn chải, đều phải vất vả vượt qua những khó khăn đời thường để tồn tại. Nhưng tôi không muốn nghĩ thế về em. Có phải tôi có một sự nhầm lẫn khi suy nghĩ, đánh giá về một con người?. Hoàn toàn không phải thế. Vì sao ư ?. Vì đêm nay, trên sân khấu, trong ánh đèn màu nhấp nháy, em vẫn lung linh như một vì sao. Em vẫn lộng lẫy, kiêu sa như ông hoàng, bà chúa trong tiểu phẩm dân ca; vẫn kiều diễm như con thiên nga trong từng điệu múa. Trong tiếng nhạc rộn ràng, những lời ca mượt mà, êm ái, ngọt ngào em dâng tặng, vẫn còn say đắm bao người: “ Anh vẫn thường nghe em hát bài dân ca/ Rằng người ơi, thương nhau người ở, người ở…đừng về/ Đến hôm nay lại nghe em hát/ câu hát còn duyên, kẻ đưa người đón/ Người ơi, thương nhau người ở… đừng về/ Còn duyên mà em vẫn hát/ Dù hết duyên nhưng lòng anh vẫn đợi/ Dù hết duyên lòng anh, vẫn chờ...”*.

Ôi em tôi!. Con chim hoạ mi của tôi, của mọi người, vẫn hát. Trong tôi em vẫn như ngày xưa, dù năm tháng có in hằn những vết chân chim nơi khoé mắt. Trong tôi, em luôn là một con người tuyệt vời, “rất đáng yêu và đáng được yêu”. Em đã vượt qua tất cả những khó khăn đời thường để hoá thân thành nàng Tô Thị, thành Tiên Dung; thành một vị hoàng đế quyền uy cao nhất thế gian hay thành một kẻ tội đồ mang nhiều lầm lỗi…Em luôn mang đến cho mọi người những khoảnh khắc thăng hoa, hạnh phúc. Em đã đảm nhận một sứ mệnh cao cả không thể thiếu trong đời sống xã hội; quý như cơm ăn, áo mặc, đó là góp phần nâng cao đời sống tinh thần cho quần chúng nhân dân. Hơn thế nữa, em còn là một tuyên truyền viên tích cực, chuyển tải những chủ trương, chính sách của Đảng và nhà nước đến với nhân dân. Bằng tài năng thiên phú, lời ca tiếng hát của em đã nâng cánh cho bao ước mơ; để cho đời đẹp hơn, ý nghĩa hơn; để con người sống đẹp hơn, thân thiện hơn, yêu mến nhau hơn. Em là một chiến sỹ tiên phong trên mặt trận văn hoá. Em có mặt khắp các nẻo đường quê hương với danh nghĩa đội viên thông tin lưu động.

Nhớ lại ngày xưa, khi em còn là một con oanh vàng, thích hát ca, tung tăng nhảy nhót. Em nhỏ bé, vô tư, hồn nhiên đến dễ thương. Trường tổ chức văn nghệ: em hát. Thôn, xã tổ chức văn nghệ: em cũng hát. Dần dần năng khiếu bẩm sinh về ca hát của em phát triển theo chiều hướng tốt. Qua các hội thi văn nghệ, tiếng hát của em được đánh giá cao, với lời nhận xét: “đầy triển vọng”. Ngoài ca hát em còn múa giỏi. Không người hướng dẫn, em bắt chước, tự “sáng tác” rồi biểu diễn. Những tiết mục song vũ, hát múa đông người tham gia, em trở thành một “biên đạo múa” bất đắc dĩ. Những động tác đẹp cộng với từng bước đi uyển chuyển, thướt tha đã làm cho nhiều người trầm trồ, khen ngợi. Em còn “đóng” các vai diễn trong các tiểu phẩm dân ca, trong các vở kịch ngắn, kịch hài. Nhờ diễn xuất tốt nên bao giờ em cũng nổi bật, được mọi người chú ý. Em luôn toả sáng qua các đêm diễn. Và rồi, em vinh dự trở thành đội viên thông tin lưu động huyện.

Hồi ấy, được tuyển vào đội thông tin lưu động huyện, là niềm mơ ước lớn của bao bạn trẻ. Cái gọi là “biên chế nhà nước” làm em mừng đến phát khóc. Thật vậy, ở một vùng quê nghèo, nhiều nhà nghèo, nhà em cũng chẳng khá hơn, nên được đi làm nhà nước là một điều quí giá. Cha mẹ, anh em, bà con, bạn bè động viên, chúc mừng. Em vui và hãnh diện vì mình được “may mắn” hơn các bạn cùng trang lứa. Có phải cái “duyên” của “kiếp cầm ca” đến với em từ thuở ấy ?.

Được đào tạo, tập huấn, bồi dưỡng nghiệp vụ chuyên môn, em càng tiến bộ. Vai trò của em ngày càng được khẳng định. Nhiều người biết đến em, yêu mến em, quý trọng em. Qua mỗi kỳ liên hoan, hội diễn là một mốc son trong sự nghiệp ca hát của em. Số lượng huy chương Bạc, huy chương Vàng cấp tỉnh; kể cả toàn quốc ngày càng nhiều. Em đã nhận được rất nhiều giấy khen, bằng khen và được tặng “Kỷ niệm chương vì sự nghiệp văn hoá”…

Nhưng dù gì đi nữa, em vẫn là con người của thực tại cuộc sống hôm nay. Thời gian cứ dần trôi, “theo năm tháng em lớn từng ngày”, và dần bước qua phía bên kia của đỉnh vinh quang. Đó là qui luật nghiệt ngã mà mỗi người phải chấp nhận.

…Xưa, nghe tiếng hát ngọt ngào của em, tôi như được sống trong cảnh thần tiên; như được an ủi, được sẻ chia để quên đi bao lo toan, phiền muộn…Còn bây giờ, dù giọng hát của em vẫn còn mượt mà, êm ái, ngọt ngào và có vẻ “chuyên nghiệp” hơn, nhưng sao trong tôi như có điều gì ray rứt, xót xa và bất ổn.

Hãy gìn giữ, trân trọng, yêu mến và quan tâm đến những con người một thời gắn bó với phong trào văn nghệ quần chúng bằng những chính sách cụ thể, thiết thực. Đừng để các em thiệt thòi, khi thời xuân sắc dần  qua.

 

* Ca từ  trong bài” Nghe em hát còn duyên” của Hải Liên

                                                                                                                          Nguyễn Hoàng Chương

[Trở về]
Các tin mới hơn:
Tùy bút: CÓ LÀ CỎ TRANH...?
Cô ơi ! Em cảm ơn cô nhiều lắm
Người thầy giáo ấy
Cô giáo hiền phố núi
Tặng cô giáo vùng cao
Thơ và nhạc Huỳnh Đức Trung
Mùa xuân của ba nhà thơ tên Xuân
Biết rồi - khổ lắm - nói mãi
DANH NHÂN TUỔI TỴ XỨ QUẢNG
THI ĐẤU CỜ NGƯỜI – NÉT ĐẸP NGÀY XUÂN
    
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10  
    


Thư viện hình ảnh

Đăng nhập

Tài khoản








QUẢNG CÁO