Qua bao năm từ giã chốn đô thành
Đem kiến thức góp phần xây miền núi.
Người thầy ấy suốt ngày luôn cặm cuội
Dạy học trò từ lúc tuổi còn thơ.
Không ngại ngần dù nắng gió mưa rơi
Niềm hạnh phúc mà thầy mong đợi nhất
Chứa tình yêu với tấm lòng chân thật
Khi học sinh nối tiếp được trưởng thành.
Vòng thời gian cứ lặng lẽ trôi nhanh
Hoa khoe sắc trái trĩu cành rạng rỡ
Chỉ còn thầy vẫn âm thầm nơi đó
Tóc hoa râm bên cửa sổ sân trường.
Mộc mạc thôi sao quá đổi thân thương
Xa cám dỗ của đời thường gợn sóng.
Phẩm chất ấy được nhiều người kính trọng
Bởi vì thầy luôn trong sáng vô tư.
Đêm Phước Sơn se lạnh thấm sương mù
Thầy ấm áp trong vòng tay đồng đội
Mai Khâm Đức trời xanh đầy nắng mới
Trọn niềm tin thầy phấn khởi tự hào./.