Huyền thoại con đường
Giữa chập chùng đèo dốc, trời mây
Băng qua thời gian tóc bạc
Những bước chân đã mòn nhẵn đá
Bao người đi không hẹn ngày về.
Trường Sơn núi giống núi, rừng giống rừng
Có những giấc mơ xanh màu sốt rét
Lạt muối, đói cơm vẫn dồn chân bước
Những đoàn quân bạc thếch khúc quân hành.
“Đêm Trường Sơn nhìn trăng nhìn sao
Ngày Trường Sơn nhòa trong bụi đỏ...”
Trở lại Trường Sơn bời bời nỗi nhớ
Những cánh rừng nghi ngút khói hương bay...
Tìm dấu chân xưa tôi đến nơi này
Hút mắt nhìn cứ là đèo, là dốc
Chuyến xe đi như đè lên sương sớm
Những bản làng khói ấm mái nhà tranh.
Nhịp điệu công trình hối hả bước chân
Như những bước chân sục sôi của thời đánh Mỹ
Bạt núi băng rừng, san đèo lấp suối
Những con đường hướng tới tương lai.
Là những con đường bắt nhịp với mùa xuân
Gánh trên vai hai đầu Tổ quốc
Năm tháng đi qua trở thành huyền thoại
Đất nước đi lên sáng mãi tên Người!
Trịnh Ly Lan
Một thoáng Lao Đu
Làng đẹp như em
Plei Lao Đu
Cô gái Giẻ-triêng
Mang gùi lên rẫy
Đôi chân thoăn thoắt
Đậu đang được mùa
Lúa đang ngậm sữa
Bắp đang trổ hoa...
Con suối Đak-man
Dạt dào nước mát
Soi gương mặt người
Nụ cười trắng lóa
Plei Lao Đu
Nghe thân thiết quá.
Mời nhau chén rượu
Bỏng rát đầu môi
Hẹn ngày gặp lại
Quàng vai cùng cười
Lao Đu cũng thế
Không còn... lao đao!
Trịnh Ly Lan
Câu hát trên đường
Hát trên những cánh rừng
Nghe rì rào cơn gió
Nghe ầm ào thác đổ
Hòa thành bao thanh âm.
Ơi, em gái Bhnoong
Về Phước Sơn hôm ấy
Bồi hồi tôi đã thấy
Phố núi chiều mây bay.
Tắm con suối bao ngày
Mà tóc em xanh thế
Da thịt em chắc khỏe
Như đất lành quê hương.
Nghe câu hát thân thương
Chiều Phước Xuân, Phước Đức
Những mái nhà khói ấm
Men rượu nồng cay cay...
Núi rừng như vòng tay
Con đường là khuôn nhạc
Rộn ràng bao câu hát
Trên con đường tương lai.
Trịnh Ly Lan