Mùa gặt
Nắng vằng nhảy nhót trên đồng
Tiếng chim chiền chiện từng không vang lừng
Trưa về, bóng đổ dồn chân
Trên đôi gánh mẹ lúa oằn trĩu bông.
Khúc hát ru con
À ơi..., ba hát ru con
Khúc ru từ thuở ba còn nằm nôi
Giờ đây quá nửa đời người
Hát ru con, mới thấm lời ru xưa...
Cái cò cõng những con mưa
Cây đa bến nước thuyền đưa nhẹ chèo
Nương dâu bãi mía quê nghèo
Bỗng thành câu hát dặt dìu hôm nay.
Mặc dù ba hát không hay
Nhưng làm cơn gió thoảng lay giấc nồng
Thương yêu mẹ bế ba bồng
Ngủ ngoan đôi mắt hài đồng ngây thơ.
Vườn khuya vọng tiếng “ầu ơ...”
Ru con, ru cả ngày xưa
Tuổi mình.
Trịnh Ly Lan