Sau những ngày nắng nóng gắt gỏng, ngập tràn muôn nẻo đường từ phố thị đến làng quê là những trận mưa rào xối xả. Mưa rào đầu mùa hạ đến rất vội vàng nhưng rồi cũng “đi” vội vàng mà người dân miền Trung quê tôi thường gọi là mưa giông. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, con mưa giông dường như đỏng đảnh buông xuống đất trời những giọt nước mát lạnh, làm dịu đi cái không khí ngột ngạt oi nồng của những buổi trưa hè. Chiều nay, đón trận mưa giông bên quán cóc ven đường, xòe bàn tay hứng những giọt nước mưa sao lòng chợt nhớ da diết những con mưa giông từ rất xa rồi, cái thời “tuổi thơ dữ dội” như lát phim ký ức bỗng hiện hữu trong sâu thẳm tâm hồn, vỡ òa như những giọt nước mưa kia lăn tăn xuống lòng đường rồi trôi tuột theo dòng nước. Thành phố nơi tôi đang sống đã bước vào những ngày đầu hạ với sắc hoa tháng năm của điệp vàng, bằng lăng lím, hoa phượng vĩ… Tất cả như rưng rức sắc hoa dịu dàng trong cái nắng gắt của hạ về. Và thường có những cơn mưa giông bất chợt. Mưa giông ở khúc ruột miền Trung không hẳn là mưa bóng mây như ở đất trời phương nam Sài thành, cũng không thình lình nhanh quá đổi như xứ bắc Hà thành. Mưa giông miền Trung như cô gái mới lớn e thẹn, ngập ngừng trong mối tình đầu, nghĩa là đất trời phải “chuyển” từ gió, nắng, rồi mới cuốn phăng đi hết cái gắt gỏng của nắng qua một trận mưa giông xối xả. Đến những chiếc lá vàng vừa mới bị gió thổi xào xạc trên đường giờ đã cuốn chạy theo dòng nước mưa. Những cơn giông như thế có từ đầu những ngày hạ khiến đất trời mát mẻ, dịu dàng hơn, giao thoa bớt với cái nóng nắng oi bức khô khan cho nhân gian, cây cỏ...
Mùa hạ nắng cháy da. Ngay từ sớm đã thấy người đi đường ai nấy cũng “trang bị” cho cái sự “chạy” nắng. Nếu mùa xuân đến cây cỏ lá hoa tràn lên sắc xuân mạnh mẽ, thì đến hạ về đã bắt đầu phai tàn và chống chọi với nắng gắt chói chang. Thế nhưng, khi những cơn mưa giông đầu mùa kéo nhau về tắm gội đất trời, thường ai nấy đều nhận ra trong khí trời mát mẻ sau mưa, cảnh vật như bừng lên sức sống mới. Cũng con đường tôi đã đi qua hàng ngày trong thành phố nhỏ bé này, sau mưa giông đầu mùa, tôi cảm nhận hình như cây lá bỗng trở nên mượt mà tinh tươm đến lạ lẫm... Đúng là trong cả năm trời, không có cơn mưa nào đến nhanh, bất ngờ và dữ dội như mưa giông mùa hạ. Có khi trưa vắng vẻ, yên ắng hay vừa qua xế chiều bỗng từ đâu gió mạnh thổi về, và cứ thế cây lá ngả nghiêng, những tia sáng chớp giật, và sau đó là những tiếng mưa rơi xối xả. Thời trẻ con ở quê nhà ngày xưa từng đám thi nhau ra đường tắm mưa, rồi chạy ra bờ ruộng ngoài đồng xem những chú các rô ức nước. Và còn biết bao những kỷ niệm loáng loáng như những giọt nước mưa trong veo trong tâm khảm mỗi người về ký ức những trận mưa giông thời trẻ dại…
Trong chiều cuối tuần thong thả hơn sau những ngày làm việc bận rộn, tôi lắng nghe lòng mình qua những giai điệu nhạc Trịnh thiết tha: “Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới...” Rõ người nhạc sĩ tài hoa này như thấu hiểu hết những bận rộn, lo toan của đời người trong kiếp sống trần gian. Mượn con mưa giông để “khơi mào” cho những suy nghĩ về lẽ đời. Trong cái nóng nắng của những ngày đầu hạ, những giai điệu kia cũng “dịu dàng” ru vào lòng người những khắc khoải, tư hoài… khiến ai nấy đều trông chờ một cơn mưa giông tưới tắm đất trời, và cả một cơn mưa “lòng” nhẹ nhàng đến với mỗi người trong cuộc đời bộn bề, như những giọt mưa giông xối xả tự nhiên cho đất đai không còn khô cằn, và xanh hơn những con đường, những dòng sông mãi trôi về biển cả… Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới… Chiều nay, có kẻ tha thiết nhớ quê, nhớ một người em gái nhỏ và nhớ mưa giông…
Thảo Nguyên ( Hồ Thị Mộng Thu)