Phước Sơn ơi !
Anh về lại cùng em chiều Xuân Mãi
Dẫu bao năm nổi nhớ chẳng hao gầy
Những làng bản ẩn mình trong sương khói
Ai gùi về thị trấn bồng bềnh mây
Cô sơn nữ cất tình nơi ngực áo
Dấu nợ duyên trong ánh mắt xa xôi
Rồi lẫn khuất giữa bạt ngàn rừng núi
Khổ thân anh tìm kiếm suốt một thời
Đêm phố núi se lòng người lữ khách
Tiếng cười ai ấm áp giọt mưa nguồn
Nhen bếp lửa hong tháng ngày rong ruổi
Phản phất đêm mùi cá suối xiên trui
Dăm chén rượu ủ ân tình bè bạn
Ngả nghiêng say vị đắng chát rất đời
Ai duyên nợ tròng trành hay phận bạc
Hãy cùng anh lên Khâm Đức mà chơi
Leo dốc ngược ngồi cà phê đón nắng
Ngắm Trường Sơn một dãi lưng trời
Xa tít tắp đường mòn Nam nối Bắc
Dòng Đăk My phiêu lãng lặng lờ trôi
Đêm say khướt gối đầu lên núi ngủ
Trưa đằm mình con suối giữa rừng bơi
Mai anh lại theo dòng đời xuôi ngược
Chẳng bao giờ quên được Phước Sơn ơi !
Nguyễn Cường
Hình như là em có nhớ !?
Có một mùa thương nhớ đi qua
em đứng dựa lên bức tường rêu đã hoen màu ngày cũ
nắng lấp lóa trên ô cửa nhỏ
con sẻ nâu nằm phơi mình
xem chừng
đang gặm nhấm thời gian
Hình như nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt em
trong veo xưa
và trong veo kỉ niệm
có thật em không nhớ về anh, hay chỉ là giả định
em cố dấu mình
như phố dấu chút nắng sắp đông
Anh biết
em vẫn mãi chờ trông
heo mây sẽ mang giấc mơ quay về
nơi bức tường rêu còn in hằng những nụ hôn của lá
lá vẫn rơi vàng trên lối xưa mòn mỏi
từ ngày anh xa
tóc em như chẳng dài thêm
Nguyễn Cường
Bài thơ nhờ ai đó đặt đề
Có con đường mình chưa kịp bước qua
khi ngoái lại cung đường đổi khác
nghe hụt hẩng bàn chân nên trở lòng ghen ghét
lòng sông vào thu nên đôi lúc hẹp hòi
Khi một người bỏ ai đó đi xa
ai đó gọi cũng chỉ nghe lời mình vọng lại
chân đứng vững nhưng biết chắc đang từ từ quỵ ngã
không rộng lượng để bao dung nhưng thù hận để làm gì
Rồi cuối cùng cũng đứng dậy bước đi
dẫm lên lá thu nên lòng cũng úa vàng như lá
những dấu chân lẻ loi trên đường chiều mòn mỏi
nghe bồng bềnh như những đám mây trôi
Gói lại tin yêu ném về phía xa xôi
rồi lật đật vạch tìm xa xôi nhặt lại
những cọng cỏ nhớ thương vẫn nằm yên mềm mại
không đành lòng bỏ đi những kí ức muộn phiền
Dẫu không vừa lòng vẫn cứ mong ai đó bình yên
ai đó cùng ai trên con đường của mùa thu khác
và đừng để ai đau như mình từng đau vì mất mát
đi cuối con đường nhớ ngoái lại mà quên.
Nguyễn Cường