THẦY ƠI
Rồi một ngày con đi chệch đường thầy mơ ước
Con biết thầy sẽ buồn viên phấn vẹt âu lo
Trong đám học trò con là thầy thương nhất
Đứa học trò cưng chịu khó ở quê nghèo.
Con vào đời lặn hụp với gieo neo
Cơm áo bầm đen,công danh lận đận
Vẫn còn chút hình hài từ lời thầy dặn
Con nguyện giữ mình giữa trong đục nhân gian
Con làm sao quên những năm tháng cơ hàn
Mái trường xưa bạn bè và mơ ước
Lời thầy dặn sống cuộc đời chân thực
Chớ điêu toa,lường gạc,dối lừa
Phượng sân trường vẫn đỏ dưới cơn mưa
Cánh có rụng chẳng phai màu đỏ thắm
Con đã đi qua dặm đường mưa nắng
Lời dạy thầy con khắc mãi trong tim!...
Nay con về thăm thầy đứng giữa lặng im
Không mũ áo cao sang,không xênh xang xe ngựa
Chỉ có trái tim con tràn đầy câu nhân nghĩa
Đủ cho con ngửa mặt đến chào thầy
Thầy ơi thầy !ngây ngô giọng con đây!
CŨNG LÀ CHUYỆN BÌNH THƯỜNG
Tặng:LAI-nhân ngày20.11
Rồi anh giáo cũng như ta tửu lượng đến kiệt cùng
Say oắt cần câu.Say ngồi .Say đứng
Cũng ngật ngưỡng ,cũng cao trào tưng tửng
Nam vô tửu hề… kỳ vô phong !
Kỳ vô phong ,kỳ rũ cũng buồn
Kỳ cuồng phong không buồn cũng rũ
Tửu phá sầu ,sầu dâng theo tửu
Cuộc đời hề…rối rắm đa đoan…
Đừng huyễn hoặc nhau bằng cơ khổ ,bần hàn
Những đói kém in lên đời nhà giáo
Những cơn ho ,những mầm lao phổi
Những đêm khuya chong đèn, áo mỏng gió mùa đông …
Thế kỷ sang trang ,thế kỷ của công bằng
Xin nói thật những điều sự thật
Sự tôn vinh không đi kèm đói rách
Sao cứ nghèo,nhân cách mới thanh cao.
Thầy giáo cũng cần có xe hơi,cũng cần có nhà cao
Cũng cần có những tiện nghi đàng hoàng,tử tế
Cũng cần có những cơn say rất đời để dấu buồn nhân thế
Cũng có những ham muốn rất người hồ dễ chỉ riêng ai!...
Đừng quá yêu rồi đâm quá khắc khe
Rồi ràng buộc đời nhau bằng bức tường định kiến
Dẫu thần thánh cũng xôi chè cúng kính
Thì anh giáo say cũng là chuyện bình thường!
VỀ NGỒI BÊN SUỐI
Về ngồi bên suối hoang sơ
Níu mây trời nối đôi bờ thực hư
Trăm năm còn đến bây chừ
Một vuông cỏ ngọc,mấy bờ lau khô.
Em về ,bóng ngã hanh hao
Ngày vui chưa cạn đã chào hoàng hôn
Tình ơi, nước chảy đá mòn
Chênh vênh… hết khuyết lại tròn…chênh vênh
Khoả tay xuống nước vớt lên
Công danh phù thế bập bềnh nổi trôi
Cái còn,cái mất sóng đôi
Cũng như nước mắt ,nụ cười bên nhau
Chiều nghiêng ,tóc vội phai màu
Bàn tay .Còn lại bàn tay…rã rời!
Xin như suối nhỏ giữa đời
Trăm năm bằn bặn một lời …trong veo!
BUỒN NGANG DỐC ĐÁ
…Buồn như khi xuống núi
Em lùa bò trông theo…
TB-DĐ
Tôi về ngang dốc đá
Chợt nghe buồn đôi chân
Rừng im- cơn gió mỏi
Lòng nghe sầu mênh mang.
Buồn xo con mắt nhớ
Ơi, núi rừng thân thương
Ơi, bờ nương dòng suối
Ơi, đồi chiều giăng sương
Ơi, những đêm trăng vội
Ơi, những lời yêu thương…
Tôi nghe mình như lá
Khô lăn trên lối rừng
Ít ra gió cũng hỏi
Suối bên đèo rưng rưng
Ít ra chim cũng hót
Câu biệt ly-dễ chừng!
Ít ra tôi cũng đã
Thấy em buồn bên nương.
Tôi về ngang dốc đá
Nghe tiếng em thở dài
Lòng như chia đôi ngã
Con mắt buồn cay cay…
TRI ÂN GIỌT LỆ
Đừng khóc nhỏ cuộc chia ly là vậy
Tôi lại đi thương nhớ gởi nơi này
Bên triền dốc gió phiêu bồng gọi mãi
Con nước dùng dằng
sương khói cũng chia hai
Buồn lắm chứ tôi biết rồi còn hỏi
Cả rừng cây cũng đứng lặng kia kìa
Ngày tiễn biệt chim lẻ sầu cánh mỏi
Nhỏ còn buồn chao chác biết bao nhiêu
Tôi đi mãi như là con thú nhỏ
Dãy Trường Sơn khắc khoải gọi tôi về
Cả đời tôi chia ly và gặp gỡ
Cả nghìn lần thấm đẫm nỗi đau tê
Ôi giọt lệ dịu dàng lăn rất chậm
Vẫn nguyên sơ về đậu giữa nhân tình
Đừng khóc nhỏ trái tim tôi rát bỏng
Sông suối mờ nhòe
sương khói cũng lung linh
Cảm ơn em giọt lệ đến chân tình!...
Thái Bảo-Dương Đỳnh
(Hộivhnt Quảng Nam)