Gửi tặng các chiến sỹ, những người đang mang trên mình một màu xanh hy vọng, với nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả canh giữ biên cương, bảo vệ bình yên Tổ quốc.
Thưa bà con và các đồng chí !
Tôi đích thị là Tư, tính bộc tệch, nên anh em cứ gọi tôi là Tư bốc
Chả là tôi hay tán róc, Quê ở Phước Sơn mà tính chuyện 4 phương trời
Chuyện Á, Âu, Mỹ, Phi, vũ trụ con người
Tất tần tật, cứ vào tay tôi là hóa ra ly kỳ và hấp dẫn
Anh em nghe phục tôi sát đất, lịm ba ga toét miệng ra cười
Về đơn vị có mấy buổi thôi, mà tiếng Tư tôi vang lừng suốt tám xóm
Cũng chỉ vì tài ba mà Tư tôi suýt khốn
Thật lôi thôi to làm tôi ba bốn cái long đong
Chuyện lôi thôi lắm lỗi dài dòng
Tôi xin phép kể ngay kẻo nguội
(Chuyện ra sao) à số là thế này
Chuyện xảy ra ở A tôi sáng hôm trời rét
Chăn ấm giường êm tôi đánh tít thò lò
Kẻng ba hồi tôi vẫn cứ nằm co
Cứ bơ tất thả hồn lên mây gió
Nằm tý nữa vội chi mà quá xá
Nghỉ thể dục một hôm thì có ai nhắc đến tôi
Tiểu đội tôi đã dậy cả rồi
Tôi bơ tất chùm chăn đánh giấc
Cứ ngáy đều khi mọi người ra hết
Đủ mặt ba quân thiếu mỗi mình tôi
Thấy vắng tôi A trưởng chạy một hồi
Về đập vội dậy, dậy ngay ông tướng
Nằm mãi thì nghe ra cũng chướng
Tôi vờ rên mệt quá anh ơi
Lên giọng sầu bi, có lẽ tôi ngộ cảm bên trong mất rồi
Đầu nặng trăm cân trán như lò lửa
Lành lạnh tim gan nổi gai như gốc dứa
Mạch đập lung tung tim nhảy tót ra ngoài
Anh a trưởng ơi có lẽ tôi nguy ngập mất rồi
Miệng cứ đắng như bồ hòn anh ạ
Hai lỗ mũi thở ra như hai bễ lò rèn phụt lửa
(Hắt xì hơi) tôi làm phứa một hồi
Nghe tiếng rên a trưởng cũng tin tôi
Liền vội vã báo cáo ngay y tá
Lúc chờ đợi tôi mừng thầm khoái trá
Thế là xong, cứ báo cáo ốm nhức đầu
Nghỉ thể dục một hôm thì có chuyện gì đâu
Kẻng đi học bệnh lại tan biến hết
Và giờ giải lao hôm nay trên thao trường
Tư tôi lại có câu chuyện phiếm
Làm quà cho anh em khoái trá cười vui
Miễn làm sao trên thao trường có mặt Tư tôi
Hăng say luyện tập là yêu cầu cao nhất
Nghĩ như thế, nên Tư tôi yên tâm chùm chăn đánh giấc
Nào ngờ đâu đồng đội vốn quý tôi
Nghe Tư bốc ốm cứ cuống cà kê lên cổ chứ
Thể dục về anh em chạy quanh tôi vồn vã
Chăm sóc cho tôi như bố mẹ ở nhà
Người chạy vào người lại chạy ra
Tìm phích nước rót cho Tư tôi súc miệng
Vừa lúc ấy thì đồng chí y tá Mỗ tới
Ngồi xuống bên tôi tìm căn bệnh để kê đơn
Chính trị viên lại ở bên cạnh động viên
Thế mới chết phen này tôi phát hoảng
Tưởng chuyện đùa hóa ra thành chuyện lớn
Chót đâm lao tôi đành phải theo lao
Thôi thì cũng phải liều chứ biết tính sao
Sẵn sách phịa tôi tương ra nghe mà phát khiếp
Y tá nhà ta gật gù tai nghe tôi kể tiếp
Tay mở túi đồ lấy nhiệt kế ra đo
Tôi nghĩ bụng cái bệnh ốm giả đò
Cặp nhiệt độ có mà đo đến tết
Tranh thủ lúc anh em ra hết
Y tá mở túi đồ lấy Phích ta chanh (Tiếng đế) sơ đanh chứ
Ừ cứ cho là thế
Tôi vội vàng nhúng nhiệt kế vào cốc nước nóng thật nhanh
Rồi vội vã tống ngay cho y tá
Nhìn nhiệt kế y tá nhà ta hoảng quá
Thậm chí nguy rồi nhiệt độ đã 42
Sốt thế này thì nguy kịch chứ chẳng chơi
Liền vội vã báo cáo ngay Đại đội
Lệnh thượng khẩn chỉ thị một Tiểu đội
Cử hai người khiêng đồng chí Tư đi cấp cứu ngay
Tôi sợ đứng tim thôi chết phen này
Bệnh ốm giả lên quân y có mà bỏ cụ
Nằm trong chăn tôi giả vờ ho khù khụ
Toát mồ hôi tôi tìm kế thoái lui
Hai đồng chí tải thương vốn đồng hương quê ngoại của tôi
Cứ tưởng thật lại ghé vào tai tôi động viên từng tý
Này Tư ạ hãy can đảm lên
Phải tỏ ra mình là người tài trí
Đừng có rên mà anh em họ cười cho
Gớm lúc ấy ruột gan tôi
Nó cứ lộn phèo như chín khúc tơ vò
Cứ xoắn tít như vành lan hoa xe đạp
Thấy Tư tôi toát mồ hôi trán
Y tá tưởng tôi lên cơn kịch phát
Vội vàng tiêm ngay cho một phát trợ tim
Ối giời ôi đau tái cả người tôi mới nổi cơn rên
Chân cứ khua tít như là lên cơn kinh giật
Y tá nhà ta hoảng hồn tưởng tôi sắp ngất
Giục tải thương nhanh chân không chậm mất thì nguy
Thôi chết phen này tôi thập cấp trí nguy
Bí thế quá tôi nằm im thin thít
Y tá nhà ta lại càng cuống quýt
Tưởng cảm nhập tâm làm Tư tôi cấm khẩu đến nơi
Lại giục tải thương nhanh chóng đi thôi
Chậm tý nữa bệnh lên cơn càng khó chữa
Giờ tập đến anh em đi hết cả
Chỉ còn tôi và hai đồng chí tải thương
Vẫn không quên đèo thêm cân sữa, cân đường
Làm quà cho tôi trong khi điều trị
Nằm một mình nghĩ nước quanh tắc tị
Anh em thương, tôi càng nghĩ càng buồn
Tập thể quan tâm cả đại đội mến thương
Vì lười tập nên anh em vất vả
Kiểm điểm lại thì lỗi tại mình tất cả
Nhưng nói ra thì thật quá lôi thôi
Nằm trong chăn tôi dở khóc dở cười
Mồ hôi hột toát ra ước đầm 3 lần áo
Vừa lúc ấy đồng chí Chính trị viên bưng bát cháo
Mang xuống cho tôi ăn lót dạ cầm hơi
Kẻo đường xa bệnh xá đến nơi
E kiệt sức bệnh tăng lên thì khốn
Cảm động quá tôi càng luống cuống
Anh em chăm sóc tôi quá bố mẹ ở nhà
Lãnh đạo quan tâm làm tôi hiểu thêm ra
Tình giai cấp thật là sâu sắc
Nghĩ như vậy nên tôi không cầm được nước mắt
Quyết định đứng lên nhận hết lỗi lầm
Nghe chuyện xong, Chính trị viên vẫn cứ ân cần
Sợ tôi ngượng lại kéo tôi sang phòng bên hỏi chuyện
Ở bên này anh em nghe hiểu hết
Khúc khích cười làm tôi chết cả một góc con người
Các đồng chí thử tính xem vào hoàn cảnh của tôi
Không có cánh thì chui đâu cho đỡ ngượng
Chuyện sai đó của Tư tôi còn dài, nhưng tôi xin hết
Kể làm gì cái đoạn cuối của tôi
Ấy cũng chỉ vì tập thể dục buổi sáng lười
Anh em đặt cho tôi cái tên mới là “vua bốc khoác”
Kể đến đây cũng đến giờ báo thức sáng
Thể dục sáng phải thật khẩn trương
Keng keng keng!
Đấy kẻng rồi Tư tôi bật khỏi giường
Có ngay có ngay Tư tôi nhanh nhất./.
TẤU HÀI
CÂU CHUYỆN TẬP THỂ DỤC BUỔI SÁNG
(Minh Vân kể)
Đình Cuối tháng 12/2013