VÀO XUÂN
Rồi tạnh dần những cơn mưa như ngày em đi
Mùa đông không ở lại
Khung cửa nhà tôi đã nhìn thấy những cánh cò bay qua bình minh
Bay qua hoàng hôn
Kéo theo những vệt nắng
Ngày hối hả xanh trên triền đồi mê ngủ
Thức những lời chim
Cánh đồng duyên lên đợi ngày thiếu nữ
Rì rào kể chuyện bùn nâu
Tinh khôi nắng điệu đàng bờ sông hoa cải
Sực mùi phù sa sinh nở
Mùa lên chồi biếc cựa mình
Long lanh mắt em bình minh ánh màu châu thổ
Nụ hôn mở giấc xuân,mở đường chân trời,mở xôn xao lễ hội
Rộn ràng những chuyến xe đêm thơm lên con đường hoa rực rỡ
Tôi dọn mình vào xuân!
Thái Bảo-Dương Đỳnh
(Hội vhnt Quảng nam)
VỀ LÀM CHI.
Về làm chi
Khi tất cả đã ngủ yên dưới trời quên lãng
Đêm rất sâu và ngày rất vội
Dĩ vãng lờ mờ như khói sương giăng ngang sườn núi
Cỏ đã lên xanh!
Về làm chi
Rừng xưa đã cháy
Ký ức chìm vào hôn mê ngày em rung lên địa chấn
Mấy độ tình sầu
Mấy độ tình phai
Sụt lún những hố sâu hun hút
Mất dấu về bên nhau!
Về làm chi
Sông đã mấy mùa bồi lở
Thác cứ ầm vang
một đời đá cuội
trơ gan!...
Lá khô đầy rụng chân ngàn
Giẫm làm chi vỡ trăng vàng hư hao
KỶ NIỆM
Bất chợt nhận ra cái còn lại của đời người là kỷ niệm
Không thể lẫn vào đâu dẫu sông cạn đá mòn ,bể hóa cồn dâu và em biệt mù như bóng chim tăm cá.
Tôi về đứng ở bờ sông,,đứng ở góc rừng,đứng ở đồi sim mà buồn ơi đứt ruột
Đời người dài ngắn là bao mà sao kiếp người lận đận.Lận đận về công danh,lận đận áo cơm,lận đận về những cuộc tình… lận đận.
Tôi không nhớ ngày em yêu tôi mười lăm hay mười chín.chỉ nhớ mắt em tròn xoe long lanh,tóc vừa ngang vai,ngực nhu nhú nụ rằm và đôi môi luôn ngọt một nụ cười.
Gió thổi hun hút bờ đêm con đường ngày hờn giận.Tôi không nhìn thấy những giọt lệ trên đôi mắt em mà chỉ thấy bờ vai như hai nhánh sông cồn lên ngày lụt lội.
Cuộc đời vốn đa đoan mà em thì chợt mưa chợt nắng.Tôi mỏi tay bơi trong chiều kích dòng sông cuộc đời đầy giông bão.Tự nhủ rằng:Không có con đường sẵn nào dành cho ta mà tự ta phải tìm thấy tự đi.
Có gì đó thúc tôi về phía trước,Có thế là ánh mắt buồn của cha,có thể là sự nhọc nhằn lo toan lắm lời của mẹ.Và có thể là em nữa-người không bao giờ mơ một túp lều tranh và hai quả tim vàng.
Có nhiều lúc tôi muốn chối bỏ bay lên nhưng không nhấc nổi cánh mình.Hai cánh bị giằng níu gánh đỡ những lo toan phiền muộn.Tôi lầm lũi đi,lầm lũi mộng mơ,lầm lũi quay về kỉ niệm.
Có con đường nào chúng ta đã qua.Dòng sông nào em và tôi đã đến.Dĩ vãng cuồng lưu luôn cuốn tôi về lại.Sông cạn đá mòn phơ phất ngàn lau bạc bến sông xưa.
Biết đợi đến bao giờ dòng đời thôi vội vã.Trầm tích cho mỗi đời người là vỉa tầng kỉ niệm.Đâu đó gọi về.Thảng hoặc ngang qua,khiến ngày rưng rưng nhớ!
Tân An,01/08/2013
Thái Bảo-Dương Đỳnh
(Hội vhnt Quảng Nam)