Đường vàng lên một màu hoa Muồng
Cong cong đèo Lò Xo,cong cong sườn núi
Sương cụng vào vai gió cõng lạnh qua đèo
Chiều gặp cơn mưa mùa sao nhớ nhau đến thế
Tháng tám hẹn nhau Ngã Ba Biên thèm
nghe một tiếng gà
Mà mưa cứ níu chân Ngọc Hồi đêm bè bạn
Ừ,thì đổi cả hai mai lấy một chiều phiêu lãng
Tôi bật khóc òa khi nhìn cột mốc biên cương
Nơi định hình bản quán quê hương
Là cương thổ máu xương bao đời gầy dựng
Chỉ một bước là rời xa tổ quốc
Nên dặn lòng phải cúi xuống ngó bàn chân
Đêm pleikần hoa quỳnh nở trong sương
Cứ e ấp thẹn thùng
Cứ vội vàng tiếc nuối
Cái thoáng chốc nhiều khi không thành tuổi
Sá chi em môi mắt đã nguyên rằm
Tự nhiên trách đời sao chỉ có trăm năm
Chỉ một giờ thôi
hay nhiều hơn thế nữa
Để bất chợt cầm tay nhau ta nhìn ra phía cửa
Nghe hơi ấm tràn về trong ánh mắt tin yêu
Đêm Ngọc Hồi ngôn ngữ cứ phiêu diêu!...
Tân An,tháng 8 năm 2013
Thái Bảo-Dương Đỳnh