Mode:         
Chào mừng các bạn đến với cổng thông tin điện tử Huyện Phước Sơn!
Cô ơi ! Em cảm ơn cô nhiều lắm
Người đăng: Quản trị .Ngày đăng: 26/11/2012 .Lượt xem: 1186 lượt.
Suốt bao năm tháng học đường và giờ đây trên con đường và sự nghiệp của mình bên cạnh Tôi bao giờ Cô cũng dõi theo từng bước. Chính Cô đã giúp Tôi có thêm nhiều nghị lực để vượt qua mọi khó khăn và giúp Tôi trau dồi những kiến thức.
Nhớ ngày ấy, khi Tôi còn là một Cậu học trò nhỏ từ thôn quê lên trường Huyện trọ học, Tôi thật may mắn được Cô giảng dạy môn Toán suốt ba năm liền lớp 6; 7; 8 và suốt ba năm học đó Tôi luôn đạt được danh hiệu học sinh giỏi, đó là một niềm vui sướng và đầy tự hào nhưng bên cạnh đó vẫn là sự kính trọng, biết ơn vô vàn đối với Cô. Chính vì vậy mà hơn mười mấy năm xa cách Tôi vẫn không quên được kỉ niệm đó với người, người mẹ thứ hai của Tôi, Cô Tâm.

        Ngày đó, dù Cô đã ngoài năm mươi, cái tuổi mà thời gian đã làm cho bao người phải lo lắng về màu của năm tháng nhưng lòng nhiệt huyết vẫn hiển hiện lên ánh mắt và nụ cười của Cô, Cô thương yêu và coi học sinh như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chính mình. Căn nhà Cô không bao giờ thiếu vắng bóng dáng của những cô, cậu học trò nhỏ đến học bài. Nhà trọ Tôi cách nhà Cô có mấy bước nhưng Tôi rất sợ không giám sang nhà Cô nhờ Cô giảng lại bài. Một lần, Tôi nép sau cánh cửa nhìn Cô giảng bài cho các bạn, Tôi mãi mê nghe giọng nói hiền từ và đầy ấm áp của Cô, bất chợt Cô vỗ vào vai Tôi và nói. Em! em có cần Cô giúp gì không? Dạ...dạ thưa Cô có ạ! Và từ đó lúc nào rãnh rỗi Cô cũng gọi Tôi sang nhà Cô để được nhận sự yêu thương chia sẻ động viên trong học tập. Nhờ vậy suốt 3 năm, kiến thức Toán của Tôi luôn vững chắc. Cô coi Tôi như một người cháu, Cô luôn tự tin về sức học của Tôi, không phụ lòng Cô môn Toán là môn Tôi luôn có những số điểm khá cao. Cứ tưởng thời gian cứ êm đềm trôi qua với đầy ắp bao tình yêu thương khi được học bên Cô. Song, một kỷ niệm đã khiến Cô buồn và đó cũng là nỗi ân hận vô vàn của riêng Tôi. Ngày ấy, Tôi bước sang lớp 8 với nhiều kiến thức mới mẻ, Cô vẫn dạy một cách chu đáo, cẩn thận. Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng tới thi học kỳ I. Vẫn tự tin như trước, Tôi háo hức đến trường và vào phòng thi. Tin tưởng những kiến thức Cô ôn luyện, Tôi làm gọn mấy câu đầu chỉ sau ít phút. Đến bài cuối cùng thì suy nghĩ mãi vẫn không ra được đáp án. Năm phút, mười phút rồi ba mươi phút…lục tung những kiến thức trong đầu vẫn không sao giải được. Bất ngờ, tiếng trống trường vang lên, Tôi cố viết những chữ cuối cùng dù biết kết quả đó không đúng. Đêm đó, Tôi trằn trọc không sao ngủ được, bao lo lắng về danh hiệu học sinh giỏi và niềm tin của Cô đặt vào Tôi khiến Tôi phải chạnh lòng. Mình đã quá chủ quan ư? Bài thi dễ vậy mà không làm được, tại sao? Hay là mình đã quá phụ thuộc vào Cô, chỉ ôn luyện những gì Cô dạy mà không tìm hiểu sâu hơn để ra nông nỗi này? Tôi bật khóc, tự trách chính bản thân mình. Hôm phát bài, tay Tôi run rẩy cầm bài thi lên, với số điểm 5 đập vào mắt khiến Tôi không tin nổi. Tệ vậy ư! Chỉ có 5 điểm thôi sao? Không gian xung quanh Tôi như bao trùm một màu đen xám xịt cùng nỗi lo lắng không nguôi. Với mười mấy môn học, duy nhất môn Toán là môn Tôi tự tin nhất. Kiểm tra lần nào Tôi cũng được 8 điểm trở lên. Lần này lại là điểm 5, sao Tôi dám nói với Cô đây. Đến lúc Cô hỏi bài từng bạn Tôi sợ phải thấy tâm trạng Cô nghe thấy số điểm của Tôi. Giọng Cô vang lên rõ to: Duy Anh, thi được mấy điểm? Dạ 10 điểm. Duy Anh tự hào nói to. Lần lượt từ bạn này đến bạn khác ai cũng có những số điểm khá cao, đến lượt Tôi Cô hỏi, vẫn giọng trìu mến đó, giọng Tôi nhỏ dần dạ... dạ 5 ạ. Giờ đây tất cả đang dồn mắt về Tôi sửng sốt kèm theo là những tiếng xì xào. Còn Cô không nói gì nhưng nét mặt Cô bây giờ có cái gì đó thoáng buồn qua thì phải. Mà chắc có lẽ Tôi biết, đó là sự thất vọng Cô dành cho Tôi, chính Tôi cũng đã mất đi sự tin tưởng chính bản thân mình. Ai trên 8 điểm Cô sẽ có một món quà nhỏ khích lệ, một phong kẹo sôcôla. Nhìn Cô phát kẹo cho các bạn, Tôi ao ước sao có được một phong kẹo đó từ tay Cô trao cho. Hai năm trước, Tôi đã từng được Cô tặng kẹo nhưng lần này lại không, cảm giác tủi thân như muốn trỗi lên, Tôi co lại nơi góc tường. Mười bốn tuổi Tôi có thể mua cho mình một phong kẹo như vậy chỉ với 2000 đồng, nhưng bây giờ phong kẹo đó đối với Tôi là vô giá. Phong kẹo Cô trao không phải là một món quà, một phần thưởng lớn song nó lại là sự tự hào, tin tưởng, quý mến nơi Cô dành cho người nhận. Nhìn phong kẹo Tôi khao khát muốn được có nó, càng ao ước muốn có Tôi lại tự dặn lòng hãy cố gắng lần thi học kỳ sau để không phải phụ lòng tin Cô đã dành cho. Và Tôi đã làm được điều đó, kết quả điểm thi học kỳ II môn Toán của Tôi được điểm 10 tròn trịa. Mừng rỡ, Tôi chạy ùa tới nhà Cô chỉ để khoe số điểm đó còn Cô, Cô đã mừng rơi nước mắt.

        Giờ đây, Tôi mới thấu hiểu hiểu hết nỗi lòng của những người đi gieo hạt mầm xanh cho tổ quốc. Tôi cảm nhận rằng: Ngày đó Cô không cho kẹo không phải là Cô ích kỉ, những món quà ấy chính là nguồn động viên cho các cô, cậu học trò biết cố gắng vươn lên trong học tập. Mọi người có đồng ý với Tôi không? Một đồ vật nào đó ta mua bằng tiền sẽ thấy nó rẻ rúng bình thường, nhưng nếu nó được ai đó tặng bằng tất cả tình yêu thương, bạn sẽ cảm nhận được nó vô cùng quý giá như phong kẹo nhỏ của Tôi vậy. Mặc dù, giờ đây Tôi không còn học trong ngôi nhà màu hồng đầy yêu thương của Cô nữa và không còn được Cô trao những phong kẹo niềm tin đó. Nhưng Tôi lại càng biết ơn, quý trọng Cô hơn, Cô mãi là người mẹ thứ 2 của Tôi. Và chắc hẳn rằng, ai trong mỗi chúng ta cũng có một người lái đò riêng, nhưng bản thân Tôi vô cùng may mắn khi có một người lái đò tuyệt vời như vậy. Dù không bao giờ nói thành lời nhưng sâu thẳm trong lòng Tôi luôn tự nhủ: "Cô ơi! Em cảm ơn Cô nhiều lắm…"                                                                          

                                                                                                 

Nguồn tin: Hoàng Đình Ba
[Trở về]
Các tin mới hơn:
Người thầy giáo ấy
Cô giáo hiền phố núi
Tặng cô giáo vùng cao
Thơ và nhạc Huỳnh Đức Trung
Mùa xuân của ba nhà thơ tên Xuân
Biết rồi - khổ lắm - nói mãi
DANH NHÂN TUỔI TỴ XỨ QUẢNG
THI ĐẤU CỜ NGƯỜI – NÉT ĐẸP NGÀY XUÂN
KỶ NIỆM MỘT THỜI QUÂN NGŨ
Đèn dầu “thức” cùng tết quê
    
1   2   3   4   5   6   7   8   9   10  
    
Các tin cũ hơn:
Thơ trào phúng : Loanh quanh chữ “Vàng”
Em gái Bhnoong - Huỳnh Đức Trung
Sắc Xuân (Thơ Lê Lam Giang)
Chí làm trai (Thơ Huỳnh Đức Trung)
Khâm Đức xuân về (Thơ Huỳnh Đức Trung)
Suy ngẫm cuộc đời (Thơ Colchichine)
Tết quê (Hoàng Chương)
Xuân về "Nghe em hát còn duyên" (Hoàng Chương)
Đọc Gia huấn ca, suy ngẫm về giáo dục con cái hiện nay (Hoàng Chương)
Nghĩa tình Phước Sơn (Thơ Lê Lam Giang)
    
1   2   3   4   5   6   7   8  
    


Thư viện hình ảnh

Đăng nhập

Tài khoản








QUẢNG CÁO